Có những đứa trẻ tự kỷ chỉ cần nghe tiếng máy hút bụi cũng khóc thét, cả ngày nín thở vì quá sợ âm thanh, hay có em chỉ cần ánh đèn phòng khách chiếu rọi cũng nhắm tịt mắt, vùng vẫy không chịu vào. Lại có trẻ nhăn nhó mỗi lần mặc áo len, vì cảm giác vải chà xát lên da khiến chúng khó chịu hơn cả kim châm. Đó chính là câu chuyện về “rối loạn cảm giác,” một trong những trở ngại lớn nhất với người tự kỷ, làm cho thế giới xung quanh đôi khi trở thành nơi đầy đe dọa. Nhưng may mắn thay, có một chiếc cầu mang tên “trị liệu cảm giác” đang chờ đợi, giúp họ dần bước qua cơn bão của kích thích quá tải, tìm lại sự cân bằng và an yên.
Trong bài viết này, ta sẽ cùng tìm hiểu vì sao người tự kỷ thường gặp vấn đề quá nhạy (hoặc kém nhạy) với âm thanh, ánh sáng, tiếp xúc, mùi hương…, và trị liệu cảm giác (Sensory Integration Therapy) có thể hỗ trợ giảm kích động như thế nào. Tiếp đó, chúng ta đi sâu vào các hoạt động, bài tập, cùng những lưu ý để phối hợp hiệu quả giữa gia đình, chuyên viên và môi trường sống.
I. Tại Sao Người Tự Kỷ Thường Quá Nhạy Cảm Giác Quan?

1. Tổng quan về xử lý giác quan (sensory processing)
Mỗi ngày, chúng ta tiếp nhận hàng trăm tín hiệu từ các giác quan: thị giác (ánh sáng, màu sắc), thính giác (âm thanh), xúc giác (sờ, chạm), khứu giác (mùi), vị giác (nếm), tiền đình (cân bằng, chuyển động), cảm nhận cơ thể (proprioception). Ở người bình thường, não bộ lọc bớt những tín hiệu không quan trọng, hay chuyển hóa chúng thành thông tin dễ chịu.
Ở người tự kỷ, cơ chế xử lý này có thể rối loạn:
- Quá mẫn (hypersensitivity): Chỉ một tiếng bát đũa va chạm cũng vang như sấm, một ánh đèn chói nhẹ cũng như tia laser, một cái chạm nhẹ lên tay cũng khiến họ “rùng mình” như bị kim đâm.
- Giảm mẫn (hyposensitivity): Họ lại kém phản ứng, không nhận ra nhiệt độ nóng, lạnh, hoặc thờ ơ với âm thanh lớn.
2. Hậu quả khi quá nhạy
Khi không chịu đựng được âm thanh ồn, ánh đèn mạnh, tiếp xúc vải thô ráp…, người tự kỷ dễ bị kích động, la hét, bịt tai, trốn chạy, thậm chí tự gây tổn thương. Một số hoảng loạn dẫn đến khủng hoảng cảm xúc (meltdown), gia đình hoặc môi trường xung quanh cũng không biết xử lý ra sao.
Chính vì thế, nhu cầu “trị liệu cảm giác” trở nên cấp thiết, nhằm giúp người tự kỷ làm quen, tự điều chỉnh và xây dựng chiến lược đối phó với kích thích bên ngoài.
II. Trị Liệu Cảm Giác (Sensory Integration Therapy) Là Gì?
1. Định nghĩa và nguồn gốc
Trị liệu cảm giác (tiếng Anh: Sensory Integration Therapy) là một phương pháp can thiệp được A. Jean Ayres, nhà tâm lý – hoạt động trị liệu, tiên phong vào thập niên 1970. Mục tiêu: giúp trẻ (hoặc người) có rối loạn xử lý giác quan học cách tổ chức và phản hồi thông tin từ môi trường một cách ổn định hơn.
2. Nguyên tắc cốt lõi
- Cung cấp trải nghiệm giác quan có kiểm soát: Thay vì để người tự kỷ hứng chịu tiếng ồn, ánh sáng quá mạnh đột ngột, trị liệu cảm giác tạo ra những “bài tập” nhẹ nhàng, giúp họ từ từ thích nghi.
- Chủ động tham gia: Người được trị liệu (thường là trẻ) chủ động chạm, chơi, vận động, chứ không chỉ bị áp đặt.
- Tính lặp lại: Luyện đi luyện lại nhiều lần, não bộ dần học cách xử lý kích thích theo hướng bình tĩnh hơn.
3. Mục tiêu
- Giảm phản ứng quá mẫn: bớt hoảng sợ, bớt khó chịu với âm thanh, ánh sáng, chạm…
- Tăng khả năng tự chủ: tự điều chỉnh hành vi, ít “meltdown,” gia tăng tập trung.
- Mở rộng cơ hội: nhờ bớt lo âu, người tự kỷ sẵn sàng thử nghiệm hoạt động mới, hội nhập xã hội tốt hơn.
III. Dấu Hiệu Cần Trị Liệu Cảm Giác Ở Người Tự Kỷ
- Sợ tiếng ồn, hay bịt tai, la hét, không chịu được tiếng máy xay, máy hút bụi…
- Ngại ánh sáng: phải tắt đèn, trốn vào góc tối, nếu ra ngoài nắng thì hoảng sợ.
- Dị ứng chạm: không cho ai chạm vào, không chịu mặc quần áo chật, sợ tắm, sợ cắt tóc.
- Nhạy mùi, không chịu được mùi thức ăn, xà phòng…
- Kích động ngay khi bị thay đổi môi trường (đông người, siêu thị, trung tâm mua sắm…).
- Ngược lại, một số ít phản ứng với va chạm mạnh, té ngã, nhiệt độ lạnh/nóng…
Nếu các phản ứng này ảnh hưởng sinh hoạt hàng ngày, gây stress nghiêm trọng, gia đình nên cân nhắc can thiệp trị liệu cảm giác.
IV. Các Hoạt Động Trị Liệu Cảm Giác Thường Gặp

1. Xích đu, võng, bập bênh (Vận động tiền đình)
- Xích đu: Trẻ ngồi hoặc nằm trên xích đu, chuyên viên đung đưa nhẹ, tạo dao động nhịp nhàng. Người tự kỷ dần làm quen với chuyển động, điều hòa hệ tiền đình (cảm giác cân bằng).
- Bập bênh (rocking horse): Cũng tương tự, dao động qua lại, hỗ trợ làm “dịu” những lo âu, tăng khả năng phối hợp cơ thể.
2. Chơi cát, chơi hạt, nhà bóng (Vận động xúc giác)
- Chậu cát hoặc thùng đựng hạt (đậu, hạt gạo…): Người tự kỷ cho tay vào, nhào nặn, làm quen kết cấu. Ban đầu, họ có thể sợ, rụt tay. Chuyên viên sẽ khích lệ, giải thích, làm mẫu.
- Nhà bóng: Bước vào không gian đầy bóng mềm, lăn lộn, chơi bắt bóng… Kích thích xúc giác, vận động toàn thân, giảm nỗi sợ đụng chạm.
3. Liệu pháp chèn ép (Deep pressure therapy)
- Ôm chặt: Chuyên viên, người thân áp dụng kỹ thuật ôm nhẹ nhàng nhưng chắc, giúp người tự kỷ cảm nhận áp lực an toàn.
- Chăn nặng (weighted blanket): Đắp chăn có trọng lượng phù hợp (vài kg), tạo cảm giác được “ôm,” bao bọc. Kỹ thuật này hỗ trợ giảm lo âu, giúp ngủ ngon.
- Áo chèn ép (pressure vest): Thiết kế ôm sát vừa phải, mang đến cảm giác “siết” êm, nhiều trẻ nói “rất thích,” vì cảm thấy cơ thể có ranh giới rõ ràng.
4. Bóng cân bằng, con lăn (Sensory gym)
Nhiều trung tâm có phòng gym cảm giác: bóng to, con lăn, cầu trượt mini… Trẻ (hoặc người lớn) leo trèo, lăn, đẩy, tạo tương tác giữa các khớp, cơ bắp, não bộ dần học cách thích nghi với chuyển động và tiếp xúc.
5. Âm nhạc, âm thanh nhẹ (Auditory integration)
Nếu ai sợ tiếng ồn, chuyên viên có thể bắt đầu với âm nhạc êm dịu, âm thanh tự nhiên (tiếng mưa rơi, sóng biển) ở mức âm lượng rất thấp. Tăng dần theo thời gian, não bộ làm quen từ ngưỡng nhỏ đến trung bình. Điều này giúp họ không bị sốc trước tiếng ồn thực tế.
V. Quy Trình Trị Liệu Cảm Giác Thường Diễn Ra Thế Nào?
1. Đánh giá ban đầu
Chuyên viên (thường là hoạt động trị liệu hoặc chuyên viên tâm lý) đánh giá:
- Người tự kỷ có nhạy với giác quan nào nhất? (Âm thanh, ánh sáng, chạm, mùi…)
- Mức độ hoảng sợ, hành vi bùng phát.
- Khả năng vận động thô, vận động tinh, cân bằng.
2. Lập kế hoạch can thiệp (Sensory Diet)
Dựa trên kết quả, chuyên viên thiết kế “Sensory Diet” – tức “chế độ dinh dưỡng giác quan.” Trong đó ghi rõ:
- Mục tiêu: ví dụ “Giảm hoảng sợ âm thanh lớn,” “Chấp nhận chạm vào cát trong 1 phút.”
- Hoạt động chi tiết: Xích đu 5 phút, chà tay với bột nặn, dùng tai nghe với âm thanh êm…
- Tần suất, thời lượng: Mỗi tuần bao nhiêu buổi, mỗi buổi bao lâu.
3. Thực hiện buổi trị liệu
Thường trong phòng được trang bị: xích đu, bập bênh, bóng, đồ vật sờ chạm… Chuyên viên hướng dẫn, khuyến khích, quan sát phản ứng, điều chỉnh mức độ. Nếu người tự kỷ sợ quá, sẽ tạm giảm hoặc đổi hoạt động dễ hơn.
4. Phối hợp gia đình, nhà trường
Trị liệu cảm giác thành công khi gia đình tiếp nối ở nhà:
- Dạy con chơi cát trong chậu nhỏ,
- Cho con ôm gối hoặc dùng chăn nặng khi xem tivi,
- Mở âm nhạc êm, dần tăng âm lượng…
Nhà trường cũng có thể sắp xếp góc yên tĩnh, cho phép đeo tai nghe nếu ồn, dùng ghế bập bênh mini giúp trẻ cân bằng.
5. Đánh giá tiến bộ, điều chỉnh
Sau vài tuần – vài tháng, chuyên viên tái đánh giá: liệu họ đã giảm bùng phát, chấp nhận tốt hơn các kích thích? Nếu còn rào cản nào, tiếp tục điều chỉnh Sensory Diet.
VI. Hoạt Động Trị Liệu Cảm Giác Tại Nhà: Gợi Ý Cho Phụ Huynh

1. Góc “thư giãn” (Sensory corner)
- Chọn góc phòng yên tĩnh, ánh sáng dịu, có thảm, gối êm.
- Bày sẵn đồ chơi xúc giác: xâu hạt, bột nặn, cát, hạt gạo…
- Kèm theo chăn nặng hoặc gối ôm, tai nghe giảm ồn nếu cần.
- Khi con căng thẳng, hướng dẫn con đến góc này để “bình tĩnh” lại.
2. Bài tập “chạm nhẹ nhàng”
- Sử dụng lông vũ, miếng bọt biển, khăn mềm… Vuốt nhẹ lên tay, lưng con.
- Ban đầu, con có thể rụt lại. Hãy chậm rãi, không ép. Khen khi con chịu đựng được vài giây.
- Tăng dần, giúp con phân biệt “mềm – cứng,” “mát – nóng,” “nhám – mịn.”
3. Âm nhạc nhẹ nhàng và âm thanh tự nhiên
- Mở nhạc êm (piano, nhạc sóng biển…) ở âm lượng rất thấp, rồi dần dần tăng lên chút xíu.
- Nếu con sợ âm thanh bất ngờ (chuông cửa, còi xe), có thể ghi âm lại âm thanh đó, phát ở mức nhỏ, giúp con quen.
- Kết hợp kể chuyện, vỗ tay nhẹ, hay nhảy múa chậm.
4. Tự tạo “đồ chơi xúc giác”
- Hộp xúc giác: Cho gạo, đỗ, cát, hạt xốp vào thùng, để con bóp, múc, đổ qua lại.
- Túi gel: Trộn gel lô hội, màu thực phẩm trong túi zip, trẻ bóp nắn để cảm nhận mát, trơn.
- Bột nặn homemade: Dùng bột mì, muối, nước, thêm màu, khuyến khích con nặn hình.
Tất cả trải nghiệm này dạy con thích nghi với cảm giác khác nhau.
5. Vận động nhẹ nhàng
- Xoay vòng, nhảy dây, ôm bóng to…: Giúp cân bằng, giảm căng thẳng tiền đình.
- Tập yoga trẻ em: Các tư thế đơn giản, kết hợp hít thở.
- Thi kéo co: Để con cảm nhận lực kéo, “chủ động” điều chỉnh sức tay.
VII. Câu Chuyện Thực Tế: Cô Bé Mai An Và Hành Trình Thoát Khỏi Nỗi Sợ Âm Thanh
Mai An (5 tuổi), tự kỷ mức độ trung bình, cực kỳ nhạy với tiếng ồn: tiếng máy xay, còi xe, tiếng nồi bát va chạm… khiến bé la hét, chạy trốn, thậm chí tự cắn tay. Gia đình đau đầu, luôn cố tránh hết mức. Nhưng không phải lúc nào cũng kiểm soát được mọi âm thanh.
Họ tìm đến một trung tâm trị liệu cảm giác. Tại đây, chuyên viên đánh giá Mai An: mức sợ âm thanh cao, kèm theo sợ chạm đất ướt. Kế hoạch Sensory Diet được vạch ra:
- Mỗi buổi: bé được chơi với xích đu, 5–7 phút, tạo rung lắc nhẹ, giúp bé thư giãn tiền đình.
- Chơi thùng gạo: Mai An ban đầu khóc, rụt tay. Chuyên viên vừa dỗ, vừa chỉ “gạo mềm mà, không đau đâu.” Sau vài ngày, bé chịu sờ gạo 1–2 phút.
- Trị liệu âm thanh: Họ ghi âm tiếng máy xay, phát ở âm lượng thấp, kèm nhạc nhẹ. Mỗi khi Mai An nghe được 30 giây không gào, liền khen thưởng. Từ âm lượng 20% nâng lên 30%, rồi 40%…
Sau 2 tháng, Mai An đỡ sợ tiếng máy xay, chỉ bịt tai và chạy ra phòng khác chứ không la hét dữ dội. Sờ gạo, cát cũng không khóc nữa, thậm chí thích thú ngồi vo cát. Gia đình nhẹ nhõm. Mẹ Mai An cười: “Con vẫn nhăn nhó khi nghe tiếng chổi quét sàn, nhưng không còn ‘bùng nổ’ như xưa. Thật đáng mừng!”
Câu chuyện trên minh chứng: một quá trình bền bỉ, tuần tự, từ từ tăng dần cường độ kích thích, kết hợp khen, động viên, đã giúp Mai An chuyển biến. Dù chưa hết hoàn toàn sợ, nhưng bé biết cách bình tĩnh hơn, gia đình cũng thoải mái hơn nhiều.
VIII. Lưu Ý Khi Thực Hiện Trị Liệu Cảm Giác

1. Không ép buộc, tôn trọng giới hạn
Nếu ép người tự kỷ đụng chạm hoặc nghe âm thanh quá lớn đột ngột, họ có thể hoảng loạn, nảy sinh hành vi cực đoan. Hãy luôn tiến hành từng bước, tôn trọng tín hiệu họ đưa ra (như rụt tay, che mắt, bịt tai…). Khi thấy phản ứng quá mạnh, dừng hoặc giảm cường độ.
2. Tính nhất quán và lặp lại
Mỗi bài tập cần lặp lại nhiều lần (vài tuần, thậm chí vài tháng). Việc thay đổi liên tục bài tập hoặc thiếu duy trì ở nhà có thể làm tiến bộ chững lại.
3. Phối hợp đa phương pháp
Trị liệu cảm giác nên kết hợp với ABA, Floortime, TEACCH… để vừa giảm nhạy cảm, vừa dạy kỹ năng giao tiếp, xã hội. Ví dụ, sau khi con hết sợ chạm, ta dễ dạy bài tập “chơi nặn bột cùng bạn,” lồng ghép kỹ năng chia sẻ.
4. Theo dõi và cập nhật chuyên viên
Nếu gia đình tự thực hiện ở nhà, hãy ghi chép hành vi con, mức độ phản ứng, thời gian. Báo lại chuyên viên để họ điều chỉnh bài tập, tránh quá tải hoặc chưa đủ thách thức.
IX. Tích Hợp Trị Liệu Cảm Giác Trong Đời Sống Hàng Ngày
1. Môi trường gia đình thân thiện giác quan
- Ánh sáng: dùng đèn vàng dịu, rèm che bớt nắng, tránh bóng đèn quá chói.
- Âm thanh: thường xuyên giảm tiếng ồn bằng thảm, cửa cách âm; có thể cho đeo tai nghe.
- Chạm: chọn quần áo mềm, không đường may quá thô. Với trẻ sợ quần áo chật, nên ưu tiên chất liệu cotton co giãn.
- Mùi hương: hạn chế nước hoa, xịt phòng nồng, rác thải bốc mùi…
2. Trò chơi gia đình
- Massage nhẹ: buổi tối, mẹ có thể thoa dầu massage tay, lưng cho con, giúp làm quen áp lực chạm.
- Nấu ăn chung: cho con rửa rau (tiếp xúc nước), nhặt rau (chạm lá), nhào bột… Tất cả là cơ hội rèn xúc giác.
- Âm nhạc gia đình: chọn bản nhạc nhẹ, vỗ tay theo nhịp, khuyến khích con lắc lư, xoay người.
3. Tới nơi công cộng (siêu thị, công viên)
- Chuẩn bị trước: nói “Con sắp nghe tiếng người nói, loa phát nhạc, con có thể đeo tai nghe nhé.”
- Tránh giờ cao điểm nếu con quá mẫn, dần dần tập quen.
- Quan sát: khi con biểu hiện khó chịu, tìm chỗ thoáng, yên tĩnh để con hít thở, ôm gối chèn ép hoặc ngồi nghỉ.
X. Câu Hỏi Thường Gặp (FAQ) Về Trị Liệu Cảm Giác
1. Điều trị xong có hết nhạy cảm hẳn không?
Trị liệu cảm giác giúp giảm mức độ phản ứng, tăng khả năng thích nghi, chứ không đảm bảo “khỏi hoàn toàn.” Người tự kỷ có thể vẫn nhạy âm thanh, ánh sáng, nhưng kiểm soát và điều chỉnh tốt hơn, ít hoảng loạn.
2. Trị liệu cảm giác ở nhà được không?
Gia đình hoàn toàn có thể áp dụng một số bài tập đơn giản (chơi cát, chăn nặng, xích đu…). Nhưng với trường hợp nặng, nên tư vấn chuyên viên để có kế hoạch chính xác, tránh làm sai phương pháp gây tổn thương.
3. Có cần sử dụng thuốc không?
Các phương pháp trị liệu cảm giác chủ yếu phi dược lý. Tuy nhiên, nếu người tự kỷ có thêm bệnh lý tâm thần (lo âu nặng, trầm cảm), bác sĩ có thể kê thuốc hỗ trợ. Thuốc không thay thế trị liệu cảm giác, mà chỉ kết hợp giảm căng thẳng.
4. Trẻ sợ đụng nước, tắm thì làm sao?
Bắt đầu với nước ấm, mức thấp, cho con chơi với chậu nước nhỏ, nhúng tay, sau đó mới tiến tới tắm. Có thể dùng đồ chơi thả vào nước, phân tán sự chú ý. Tăng thời gian tiếp xúc dần.
XI. Giá Trị Lâu Dài Của Trị Liệu Cảm Giác

Khi người tự kỷ học cách hòa giải với giác quan, họ tự tin hơn để khám phá thế giới:
- Tham gia lớp học, không sợ tiếng chuông trường, đèn lớp.
- Đi siêu thị, công viên mà ít “meltdown.”
- Thử quần áo mới, ăn món mới, bước ra khỏi “vùng an toàn.”
Việc làm quen với kích thích cảm giác theo lộ trình nhẹ đến mạnh cũng giúp họ rèn kỹ năng tự điều chỉnh cảm xúc. Nhiều trẻ sau này thích nghi tốt hơn ở trường học, hoạt động nhóm, thậm chí có cơ hội hòa nhập xã hội một cách chủ động.
XII. Lời Kết: Trị Liệu Cảm Giác – Chìa Khóa Mở Cửa Thế Giới Xung Quanh
Người tự kỷ vẫn cảm nhận thế giới bằng đủ giác quan, nhưng những tín hiệu ấy đôi khi quá chói chang, đau đớn tựa tiếng sét giữa trời quang. Trị liệu cảm giác như một người bạn đồng hành, dắt họ qua từng nấc thang: từ tiếp xúc nhẹ, tiếng ồn nhỏ, chuyển động êm, cho đến lúc họ dám tự tin đương đầu với những kích thích đời thường.
Hãy hình dung một bé trai từng khóc ngất mỗi lần nghe còi xe, nay chỉ cần bịt tai, hít sâu để tự trấn an. Một bé gái ghét sờ cát, nay vầy cát làm “bánh cát” cười khúc khích. Đó là kết quả của cả hành trình bền bỉ, nơi từng chút quen dần, não bộ “học” rằng những thứ ấy không đáng sợ như ban đầu.
Trị liệu cảm giác không phải phép màu “lập tức,” mà là chuỗi nỗ lực của gia đình, chuyên viên, nhà trường và chính người tự kỷ. Mỗi bước tiến nhỏ – cầm thìa ăn, chạm vào bột nặn, chịu đựng được âm thanh máy hút bụi – đều mở ra một cánh cửa đến với cuộc sống bình thường hơn, nơi họ có thể tận hưởng niềm vui, kết nối với mọi người mà không còn giam mình trong ám ảnh giác quan.
Vậy nên, nếu con hay người thân bạn đang “thất thủ” vì quá nhạy cảm âm thanh, ánh sáng, đừng tuyệt vọng. Hãy tìm đến liệu pháp, xây dựng môi trường thân thiện, bắt đầu từ những bài tập cảm giác nhẹ nhàng. Bởi, trong ánh sáng mờ, vẫn có lối đi từng bước – con đường dẫn tới sự dung hòa giữa nội tâm người tự kỷ và muôn màu thế giới bên ngoài.
👉 Tìm hiểu thêm về chương trình trị liệu cảm giác và các khóa học hỗ trợ trẻ tự kỷ tại:
🌐 https://chualanhcon.com/
📩 Hành trình hồi phục bắt đầu từ một môi trường thân thiện với giác quan. Hãy để con bạn có cơ hội bước ra khỏi nỗi sợ và hòa nhập!